Thứ Năm, 25 tháng 3, 2010

25.03.2010


" người ấy là cơn mưa của mình, chỉ cần nhìn thấy là lòng dịu lại .. "

tình cờ gặp lại anh, em đến giờ vẫn không biết là lòng mình buồn hay vui nữa, bởi thậm chí chúng mình còn đi lướt qua nhau và sau đó thì...

em khóc.
là do em không nhận ra anh.
em cứ nghĩ mãi về những điều em muốn viết về anh, bởi em chỉ sợ rồi lòng mình quên mất, những chuyện ngày xưa khe khẽ tuột khỏi tay, đến lúc nhận ra đã thấy mình quên đi quá nửa, mà hôm nay còn là ngày nhiều gió.
em lúc nào cũng sợ bị lãng quên.

...
tự nhiên em thấy em buồn cười ghê, bởi một năm em có ti tỉ thứ mùa riêng, như là mùa chán ăn, mùa thèm ngủ, mùa chán ngủ rồi lại mùa thèm ăn * cười * rồi thì mùa háo hức lại có cả mùa điềm nhiên, mùa líu lo và mùa lặng lẽ..nhưng thật lạ lùng là bất kì lúc nào trong năm cũng là mùa yêu đương rộn rã của em..và những người em yêu thương ấy mà, em chẳng biết làm thế nào để thương yêu cho đủ đầy nữa * cười *
...
hôm nọ em còn mộng mị một chuyện rất không vui. quả đúng là tháng ba ha, tháng ba lỡ làng quá ha * cười *
thật là không thể lường trước được suy nghĩ của em nữa rồi * cười *.
....