1. chẳng hiểu sao hai chữ "bỏ mẹ" cứ làm mình liên tưởng đến cái cậu chàng Holden của " The catcher in the rye - J.D.Salinger" nhé, xong cứ làm mình buồn cười.
2. lúc nãy, mình còn khóc nữa. mình cứ thấy ngại ngại cả xấu hổ nữa vì khóc lóc mãi, nhưng Thuý bảo như thế chẳng làm sao cả. tự nhiên thấy yên lòng kinh khủng. nỗi nhớ thì lúc nào mà chẳng dài, Thuý nhỉ ?
3. mình thèm nhận được msg từ bất - kì - ai kinh khủng, chỉ cần là bây giờ, là lúc này, thì là bất - kì - cái - gì cũng chẳng sao. nhưng tất nhiên chỉ là lúc - này thôi.
4. nhân tiện thì mình cũng làm vỡ cốc uống nước của mình rồi, tất cả những mảnh vỡ ấy mình vẫn cất kĩ trong tủ, đâu phải cứ vỡ sẽ có nghĩa là đồ bỏ, phải không ?
5. mình cuối cùng cũng có thể móc được các mũi cơ bản rồi.. lúc đấy, mình còn hét " Các con của mẹ ơi, mẹ đến đây đến đây.... " nữa *haha* .. thế là sau này, à không, là 3 năm nữa nhỉ, mình sẽ có thể đan đan móc móc quần này, áo này, găng này, tất này, đồ chơi này, xinh đẹp lung linh này... bao nhiêu là thứ, chỉ nghĩ thôi đã thấy ngẩn ngơ rồi..
Takumi đã nói với Hachi rằng " Whoever the father of the child is, you're the mother and there's no mistake about that.."
đấy.
6. ...
21h30 ...
thôi, là mình nhiều chuyện nhảm nhít, là cô gái mộng mơ chán đờiiiiiiiiiiiii...